1. Tối thứ HAI và TƯ tại phòng khám Dungbacsy's Clinic(số 8 Đặng Văn Ngữ, điện thoại: 09 44 66 22 99)
2.Các buổi sáng tại TRUNG TÂM CHẤN THƯƠNG CHỈNH HÌNH VÀ Y HỌC THỂ THAO, BỆNH VIỆN VINMEC TIMECITY(458 Minh Khai, điện thoại thư ký: 0363188326 hoặc 0354189292 )
Hai sinh viên nói chuyện với nhau:
- Hôm vừa rồi tớ có thằng bạn say rượu, bị ngã từ trên giường xuống thế mà phải vào bệnh viện.
Bác sĩ xem xét xong, lắc đầu bảo: bó tay!
- Thế nó bị gì mà nặng vậy?
- Gẫy tay
Một gã keo kiệt đến khám bệnh xem mình có bị bệnh tiểu đường không. Sau khi khám, bác sĩ yêu cầu anh ta ngày mai mang nước tiểu đến để kiểm tra.
Sáng hôm sau, anh chàng mang đến cả một… can 5 lít đầy có ngọn. Bác sĩ rất ngạc nhiên vì thấy quá nhiều, nhưng cũng tặc lưỡi kiểm tra. Kết quả cho thấy, nước tiểu trong can nhựa không có dấu hiệu của bệnh tiểu đường.
Sau khi biết kết quả, trong lúc bác sĩ đang ghi sổ, gã keo kiệt nói:
- Cảm phiền bác sĩ cho tôi gọi điện thoại nhờ về nhà có được không?
- Không sao, xin mời anh cứ tự nhiên!
- Alô! Em đấy à! Yên tâm đi nhé, anh không bị tiểu đường, cả em, cả ông bà nội và các con chúng ta không ai bị cả.
Thử đặt địa vị bạn là một bác sĩ, khi nghe bệnh nhân nói thế này, liệu bạn có ngất xỉu không nhỉ?
Một anh chàng bị ngã gãy chân. Sau khi điều trị cấp cứu, bác sĩ dặn anh ta không được đi cầu thang khi chân còn bó bột. Bốn tháng sau, khi bác sĩ tháo lớp bột, bệnh nhân hỏi:
- Bây giờ thì tôi đi cầu thang được rồi chứ?
Bác sĩ trả lời:
- Được, nhưng anh phải thật cẩn thận đó.
Anh ta hớn hở khoe:
- Bác sĩ không biết tôi nhẹ nhõm như thế nào đâu. Thật là phiền toái khi phải đi lối cửa sổ và lên xuống bằng ống thoát nước!
Sáng 26/06/2006, trên đường quốc lộ số 1, từ Hà Nội đi Đà Nẵng km 235 đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng. Mọi người xúm đông xúm đỏ để xem tình hình nạn nhân. Một anh phóng viên trẻ tuổi, với bầu nhiệt huyết công việc có sẵn, định bụng sẽ làm một bài phóng sự về chủ đề này. Anh chen vào đám đông nhưng với cái dáng người thấp bé như anh thì quả là khó để vượt qua hàng rào kiểu này. Anh bèn hô lớn “Tôi là con của nạn nhân, xin mọi người tránh đường”. Mọi người đều lịch sự tránh đường và nhìn anh với con mắt thương xót vô bờ bến vì cha anh - một con bò đã bị xe ôtô mang biển số 29K-3361 đung phai
Hai người đàn ông trong hành lang phòng khám. Ông già hơn trông có vẻ rất bồn chồn. Người kia hỏi thăm:
- Trông bác rất lo lắng, chắc bị bệnh tình gì nặng lắm?
- Tôi đến để thử máu.
- Thế ư? Không biết người ta sẽ làm gì khi thử máu nhỉ?
- Để thử máu họ sẽ cắt tay tôi. Ôi, mới nghĩ đã rùng cả mình! Nghe vậy, anh chàng kia mặt xám ngoét, cứ thọc tay vào túi quần rồi run bắn lên. Ông đi thử máu hỏi:
- Anh làm sao thế? Sao tự nhiên lại hoảng sợ như vậy?
- Tôi đến đây để thử nước tiểu.
Sau khi khám bệnh tại phòng khám tư, người đàn bà cởi hết quần áo, đoạn nói:
- Thưa bác sĩ, em không có tiền mặt đâu, em xin được thanh toán bằng hiện vật.
- Taị sao bụng chị lại đen nhẻm thế kia? - Bác sĩ hỏi, khi nhìn vào bụng người đàn bà.
- Không sao đâu ạ, cách đây độ một giờ em vừa mới thanh toán khoản mua than…
Nữ nhân viên của bệnh viện cầm giấy giới thiệu đến xin vé xem tư liệu. Trưởng rạp thấy cô khá xinh đẹp nên tìm cách chòng ghẹo.
- Tôi ưu tiên giải quyết cho cô mấy vé đặc biệt, nhưng với điều kiện tôi vô bệnh viện cô cũng phải ưu tiên săn sóc tôi đặc biệt một chút, cô chịu không?
- Ồ, vụ đó thì quá dễ, em hứa sẽ ưu tiên đặc biệt cho anh!
- Đặc biệt là sao? Thử bật mí coi nào?
- Tức là chúng em sẽ lau chùi, tắm rửa và sửa sang giường nệm cho anh yên giấc…
- Trời ơi! Nếu quả tôi được cô ưu tiên săn sóc như vậy thì thật là sướng mê hồn… Không biết chừng ngày mai tôi xin nhập viện liền… Nhưng tìm cô ở khoa nào?
- Anh cứ việc hỏi cô Xuân, nữ hộ lý phục vụ ở… nhà xác
Tại một bệnh viện, trong khu chăm sóc đặc biệt, các bệnh nhân luôn luôn chết trên cùng một cái giường vào 11 giờ sáng chủ nhật, bất kể họ đang trong tình trạng nào.
Điều này làm các bác sĩ bối rối và có một vài người đã nghĩ là có một thế lực siêu nhiên nào đó. Không ai có thể lý giải điều bí ẩn, nên một nhóm chuyên gia... quốc tế đã được thành lập để điều tra nguyên nhân.
Sáng chủ nhật tiếp đó, vài phút trước lúc 11 giờ, tất cả các bác sĩ và y tá hồi hộp đứng ngoài phòng để tận mắt chứng kiến hiện tượng đặc biệt, người thì mang thánh giá, người thì mang kinh thánh, hay những vật lấy phước để xua đuổi tà ma quỷ dữ.
Khi đồng hồ điểm đúng 11h, người quét dọn làm việc bán thời gian vào chủ nhật bước vào phòng bệnh, rút ổ cắm hệ thống tổ hợp máy trợ tim và phổi nhân tạo của bệnh nhân để cắm máy hút bụi.
- Bà bị thiếu tanin và chất xơ nghiêm trọng, cần ăn thật nhiều quả màu xanh và phải ăn cả vỏ không được gọt bỏ.
- Tôi xin ghi nhận lời khuyên của ông.
Đến hẹn khám lại, bác sĩ hỏi:
- Cách ăn hoa quả như vậy có ảnh hưởng gì không?
- Thưa không! Đào, lê, táo, nho... đều ổn cả, chỉ có... quả dừa thì ăn hơi lâu.
Một người đàn ông lái xe trên đường. Một người phụ nữ cũng lái xe trên đường đó nhưng theo chiều ngược lại. Khi họ vượt qua nhau, người đàn ông mở cửa sổ ô tô và hét lên:
Bác sĩ trưởng khoa giải phẫu hỏi một bệnh nhân đang đứng thở hồng hộc trong hành lang: "Chúng tôi sắp bắt đầu mổ cho anh tại sao anh lại tung chăn bỏ chạy ra khỏi phòng giải phẫu như vậy?"
Bệnh nhân đáp:
- Dạ chỉ vì cô y tá nói: "Yêu cầu không hoảng sợ như vậy. Mổ ruột thừa là một phẫu thuật đơn giản nhất trong tất cả các loại phẫu thuật...".
Bác sĩ trưởng khoa:
- Thì đúng là như vậy. Anh đừng có sợ!
Bệnh nhân:
- Nhưng mà cô ấy không phải nói với tôi mà là nói với ông bác sĩ đang cầm con dao mổ...
Có vị bác sĩ trẻ chuyên ngành phụ khoa. Anh ta mở phòng mạch thật sang trọng gần với phòng mạch nhếch nhác của ông bác sĩ già. Anh ta nghĩ sẽ lấy hết khách của ông già kia vì anh đẹp trai, giỏi giang...và nhiều thứ khác nữa.
Nhưng đã hơn 3 tháng mà chỉ lèo tèo vài chị đến khám xong rồi...cũng thành khách hàng của ông bác sĩ già kia luôn!
Quá bực, ảnh bèn gọi cô y ta' đến và bảo:
- Đâu thử ngày mai cô giả làm bệnh nhân qua xem tay nghề ổng thế nào mà đắt khách thế!?
- Tuân lệnh sếp!
Sáng hôm sau, cô hộ lý qua thật sớm...đến trưa mới về. Anh bác sĩ ở nhà sốt ruột, đứng ngồi không yên...thì cô y ta' trở về với...nụ cười mỉm.
- Sao lâu thế? Ông ta thế nào???
- Dạ, tay nghề cũng thường thôi, nhưng có lẽ ổng già nên khi khám...tay ổng run run như...máy rung vậy !!
- !!!
Một bác sĩ nói với đồng nghiệp, vẻ buồn rầu: "Anh thử tưởng tượng xem, tôi chữa bệnh ung thư cho anh ta nhưng khi mổ thì hóa ra anh ta chỉ bị một cái áp-xe".
Vị bác sĩ kia bảo:
- Điều đó có gì đáng kể! Tôi đã điều trị nửa năm cho một bệnh nhân bị vàng da, nhưng khi anh ta chết, tôi mới phát hiện anh ta là người châu Á.
Xe Dream II đang chạy bon bon trên đường vắng thì một chiếc Babetta phóng vọt lên.
Tay lái xe nghênh nghênh đầu nói
- Có biết Babetta không?
Người đi xe Dream II không thèm trả lời, cau mày vít ga bứt lên. Được một đoạn lại thấy chiếc xe "cà gỉ" kia băng băng vượt qua, cái đầu bù xù vẫn kịp ngoái sang gào:
- Có biết Babetta không?
Chủ xe Dream II chặc lưỡi phớt lờ, rồi rà phanh đi chậm lại. Đến một khúc quanh, tay lái xe Dream II thấy chiếc Babetta chúi mũi vào một gốc cây, còn cái đầu bù xù thì đang lóp ngóp dưới ruộng. Sau khi kéo hắn lên bờ, tay lái Dream II hất hàm:
- Cậu cứ vượt lên rồi hỏi tôi câu đó là ý gì vậy?
- Ô, lại là bác đấy ư? Em hỏi vậy để nếu bác biết thì sẽ nhờ bác chỉ cho em cái phanh nó nằm ở đâu.
Một người mới đến ở thị trấn hỏi Todd có bác sĩ giỏi nào trong vùng không.
- Bác sĩ giỏi hả? Chúng tôi có một bác sĩ giỏi nhất thế giới ở đây. James Jones là một bác sĩ tuyệt vời! Ông ấy đã cứu sống tôi – Todd hào hứng kể.
- Thật à? Ông ấy đã làm gì? – người mới đến hỏi.
Todd giải thích:
- Tôi bệnh rất nặng và gọi BS Smithson. Ông ấy cho tôi một ít thuốc nhưng bệnh không khỏi mà lại nặng thêm. Sau đó tôi gọi BS Peterson. Ông này cho thêm thuốc nhưng bệnh càng nặng hơn nữa – lúc đó tôi sắp chết đến nơi rồi. Cuối cùng tôi gọi BS Jones. Ông ấy bận không đến được. Ông ấy đã cứu sống tôi.
Bill là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng tài năng nhưng cũng thẳng tay “chém” bệnh nhân. Một lần, ông ta nhận mổ cho một chủ ngân hàng.
Sau khi nghe cái giá mà Bill đưa ra, ông chủ ngân hàng lắc đầu lẽ lưỡi, nhún vai và chuẩn bị bỏ đi. Vị bác sĩ bình thản:
“Giá hơi cao, đúng thế, nhưng tuỳ ông thôi. Để cho ông đỡ mất công tìm bác sĩ khác, tôi có thể giới thiệu ông với một đồng nghiệp của tôi ở quận bên. Ông ấy sẽ mổ cho ông với giá tiền chỉ bằng một nửa con số mà tôi vừa đưa ra thôi”.
“Vâng, cám ơn bác sĩ, ông nói nhanh lên”, bệnh nhân mừng húm.
“Đó là bác sĩ Jim, ở ngay đầu phố. Ông có người thừa kế không?”
“Tất nhiên là có chứ bác sĩ”.
“Thế thì số tiền đó sẽ do người thừa kế của ông trả”.
Từ một làng nhỏ ở Hungary, con trai gọi điện cho bác sĩ ở Budapest và hỏi về thù lao khám bệnh cho bố mình. Bác sĩ trả lời là 1.000 forint, chàng thanh niên hẹn sẽ đón ông tại ga xe lửa. Tới lúc gặp bác sĩ, anh ta buồn rầu thông báo:
- Thật không may, bố tôi vừa mất rồi. Nhưng để bác sĩ khỏi bị thiệt thòi tôi đã tìm được 10 người trong làng, họ đồng ý trả 150 forint cho mỗi lần khám bệnh. Khám cho 10 người xong, anh thanh niên tiễn bác sĩ ra ga, ông này nói:
- Tôi chỉ yêu cầu 1.000 forint mà thu được 1.500 forint. Vì vậy tôi chia đôi phần dôi ra. Đây là 250 forint của anh.
- Xin cảm ơn bác sĩ! Tôi xin được nói thật là cha tôi không chết mà ở trong số 10 người đã được bác sĩ khám bệnh.